LÃO NHÀ QUÊ KỂ CHUYỆN CỔ TÍCH NGÀY 1/6

Ngày xửa ngày xưa, cách đây khoảng 300 năm, ở vùng ngã ba sông Đồng Nai có một ông chủ giàu có, người ta hay gọi là Quận He. Nhà ông rất giàu có, ruộng đồng khắp nơi mà phần lớn là ông cướp của những người dân nghèo, một sào ruộng phải nộp cho ông một số thóc nhất định, bất kể được mùa hay mất mùa, cũng phải nộp đầy đủ. Nếu không sẽ bị ông đánh đập hành hạ tra tấn dã man. Nhiều người phải trốn vào rừng sâu hoặc sang tỉnh khác nhưng cũng không thoát được.

Rồi một ngày kia, ông bị tiếng sét ái tình khi gặp một cô gái làng bên vô cùng xinh đẹp dịu hiền. Ông ngẩn ngơ ngơ ngẩn quyết tâm lấy cô bằng được. Còn cô gái đang yêu một chàng trai khôi ngô tuấn tú, họ thề hẹn ước được về sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

Bão tới rồi, những cuồng lực hôi tanh.

Bắt nàng phải đem thân hầu chúa đất.

Chàng trai ôm mối hận ra đi.

Cô gái thất vọng, buồn bã, mấy lần định tự vẫn để giữ gìn trinh tiết với người mình yêu. Rồi một đêm nọ, cô nằm mơ thấy một vị tiên, nói với cô rằng:

“Con ơi! Mỗi người sinh ra được sống là hạnh phúc, và chúng ta phải vượt qua vô vàn thử thách. Nếu con bỏ đi, chắc chắn cha mẹ con sẽ bị lão đại địa chủ này hành hạ cho đến chết, vô cùng cực khổ. Ta có lời khuyên, con hãy sống một cuộc đời thật ý nghĩa, thật có ích. Hãy dùng tình cảm lý chí của mình khuyên bảo, giáo hóa kẻ độc ác này trở thành người lương thiện tử tế, biết yêu thương.

Cô gái vì thương cha mẹ, đành chấp nhận về làm vợ của Lão. Thật là kỳ lạ! Người vợ vô cùng xinh đẹp dịu dàng, lựa lời khuyên bảo: “Chàng ơi, mình giàu có như thế này, còn cần thêm của cải làm gì ? Chết có mang đi được đâu, để lại tiếng ác cho đời với những lời nguyền rủa thì ích gì?

Quả thật, từ khi lấy vợ, Lão Quận He bớt hung hăng, bớt độc ác đi nhiều. Thế nhưng người ta nói “Mĩ nhân tự cổ như danh tướng, Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu” người đẹp cũng như danh tướng tài giỏi, khó mà sống được lâu bền. Trong một lần đi thăm con dân trong làng đang gặp nhiều khó khăn, nàng mang cho gia đình ấy gạo thức ăn. Trên đường trở về thì gặp mưa lạnh cảm và nàng đã ra đi. Nàng nhắn nhủ với chồng:

– Chàng ơi, Em mong chàng sống thật tốt, biết yêu thương nhân hậu vị tha để sau này về với cõi tiên cõi Phật, em sẽ lại được gặp chàng.

Quận He vô cùng đau khổ, lão đi khắp nơi cầu cúng để mong ngày được gặp lại vợ.

Lại nói chàng trai, sau khi rời nhà ra đi, xuống một con thuyền trôi xuôi theo dòng sông đến một Bến Lạ. Mọi người hỏi từ đâu đến, chàng kể lại câu chuyện tình yêu của mình với người con gái xinh đẹp, đã bị Quận He cướp mất. Nhiều người nghe câu chuyện của chàng xúc động, họ giúp đỡ chàng đồ ăn thức uống. Thấy rằng, cuộc đời quá dễ dãi, chỉ cần kể câu chuyện của mình mà được ăn, không phải làm gì cả. Thế là chàng cứ kể đi kể lại mãi câu chuyện đấy nhưng người ta nghe mãi cũng thành nhàm chán. Cuối cùng, chàng thanh niên chăm ăn lười làm, chết đói hóa thành con cá sấu. Người ta nói rằng, những con cá sấu là do những kẻ lười biếng tham lam lười làm hóa thành, nên trước khi chết, chúng thường bị lột da để làm túi xách giày dép vô cùng đau đớn. Thật thương tiếc cho người đàn ông không có ý chí, không có nghị lực.

Nói về Lão Quận He, Lão vô cùng buồn bã, nhớ thương vợ. Lão nghe nói ở sau một ngôi chùa nọ vào Rằm Tháng 7 là người âm dương giao hòa, nếu thành tâm thì có thể được gặp người mình yêu thương đã khuất. Thế là lão cũng làm một mâm lễ rất thành tâm, khấn hứa. Quả thực, đêm ngày 14 rạng ngày 15 lão thấy vợ mình cắp thúng đi chợ, hai vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi. Nàng nói rằng:

– Tất cả những người trước khi chết đều phải xuống diêm vương để luận tội. Vua Diêm Vương gặp em, Ông nói: Nàng vốn là công chúa ở trên trời xuống hạ giới, phải vượt qua thử thách là giáo hóa một kẻ tồi tệ trở thành một người tốt và nàng đã vượt qua thử thách. Bây giờ nàng có thể quay trở về trời được rồi, nhưng vợ của vua Diêm Vương thấy nàng xinh đẹp dịu dàng liền xin với chồng, xin nàng ở lại để dạy dỗ các con của vua Diêm Vương. Thế là từ đấy nàng ở lại dưới cung Diêm Vương, giúp đỡ nhà vua nuôi dạy các hoàng tử, công chúa.

Người chồng nài nỉ vợ cho mình được xuống thăm cung Diêm Vương, mãi rồi vợ cũng đồng ý nhưng khi đưa xuống cung Diêm Vương, nàng dặn rằng: Chàng có thể đi khám phá khắp nơi nhưng ở cuối hành lang kia có một nhà kho, không nên vào đấy vì có thể phải ở lại mà không quay trở về dương gian được.

Thói đời, càng cấm người ta càng tò mò, vợ vừa đi khuất là Quận He đi thẳng vào căn phòng rộng lớn mênh mông ấy. Lão đi lượn khắp một vòng thì thấy căn phòng toàn là những cái cùm to, nhỏ, lớn, bé, phát hiện người coi kho đang ngủ gật ở góc cuối phòng. Lão hỏi:

– Tôi muốn hỏi về những chiếc cùm này. Tại sao cái to nhỏ khác nhau?

Ông lão liền nói:

– Cái này là để những kẻ sống độc ác trên dương gian khi bị đọa xuống địa ngục. Kẻ nào tội nhẹ thì cùm nhỏ. Kẻ nào tội nặng thì bị cùm to, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, cựa quậy cũng vô cùng khó khăn.

Quận He hỏi:

– Ở kia có một chiếc cùm rất to mà lỗ cùm lại nhỏ, tra chân vào đấy mà đóng lại thì chắc vô cùng đau đớn. Ông có biết chiếc cùm đấy của ai không?

Ông lão lần lượt giở sổ ra và nói:

– Chiếc cùm đấy là dành cho Quận He, lão này vô cùng độc ác hãm hại không biết bao nhiêu người để cướp của, cướp đất đai ruộng đồng của người ta. Khi chết Quận He phải đọa vào địa ngục chịu nhiều tra tấn, bị cùm vào cái cùm đấy.

“Quận He” sợ toát mồ hôi liền hỏi:

– Vậy có cách nào để thoát khỏi cái cùm ấy không?

Người coi kho trả lời:

– Có chứ! Nếu ông ta thay đổi, về làm việc thiện, biết yêu thương mọi người, biết chia sẻ khó khăn, tài sản của mình cho những người khó khăn hoạn nạn thì chiếc cùm ấy sẽ nhỏ lại.

Thế là Quận He vội vàng quay trở ra và đi tìm vợ. Người vợ lập tức đưa ông trở về dương gian và khuyên bảo ông từ nay hãy sống tử tế làm nhiều việc thiện việc lành, đừng độc ác nữa.

Về đến nhà, lão gọi tất cả những người nghèo khổ khó khăn đến, phát tiền chia cho họ. Năm ấy, lão miễn thuế, không còn thu tô, muốn giúp đỡ để dân làng sống tốt hơn, yêu thương nhau nhiều hơn. Người ta ngạc nhiên: “Chắc lão này bị điên”.

Năm sau, Lão lại đến chợ Âm Phủ. Vợ lão lại đưa xuống cung Diêm Vương. Lần này không đợi lâu, Vợ vừa đi khuất là lão đi thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang, thì thấy chiếc cùm đã nhỏ đi rất nhiều. Lão liền đến chỗ ông coi kho và hỏi:

– Ngày xưa tôi thấy một chiếc cùm rất to ở đây, bây giờ nó đâu rồi?

Lão coi kho liền nói: À bây giờ nhỏ lại rất nhiều rồi vì Quận He đã thay đổi, làm được nhiều việc thiện, những của cải mà trước đây lão cướp được của người dân, nay đã chia lại cho mọi người.

Lão hỏi: Có cách nào để làm chiếc cùm biến mất không?

Lão coi kho liền nói: Được chứ! Nếu ông ta biết hối cải làm nhiều việc thiện, yêu thương giúp đỡ mọi người thì không những mất đi, có khi lại còn được làm vua ấy chứ! Nếu làm nhiều việc thiện có khi còn được làm vua nước lớn.

Quận He vội vàng quay ngược trở về dương gian luôn.

Người ta nói năm ấy, không hiểu tại sao, sau rằm tháng 7, Lão bán tất cả của cải nhà cửa, gọi tất cả những người xưa nay lão hãm hại họ, trao, tặng quà, chia ruộng cho họ, rồi đi đâu không biết. Cũng năm ấy, người ta thấy ở ngã ba sông Đồng Nai có một Ông Lão chèo đò đưa người sang sông, không lấy tiền của ai. Hàng ngày bất kể nắng mưa cần mẫn đưa mọi người qua sông. Nhiều người hỏi: Ông phải lấy cái gì đi chứ. Ông nói: Không! Tôi vẫn lo được, mai này nếu tôi chết, tôi chỉ xin mỗi người một nắm đất đắp lên mộ tôi là đủ rồi.

Một ngày nọ người ta không thấy Ông lão chèo đò trên sông nữa. Khi họ tìm thì phát hiện ra ông nằm chết từ bao giờ. Mọi người chôn ông và những người trước đây qua sông đều thả một nắm đất xuống. Chẳng bao lâu, ngôi mộ của ông thành một cái gò rất to lớn.

Người ta nói rằng, Khang Hy là vua của Trung Quốc, khi ra đời thì trong lòng bàn tay có chữ Quận He. Các nhà chiêm tinh nói: Vào đêm ngài ra đời, ở phía Nam có một ngôi sao rất sáng sà xuống cung điện. Phải chăng đây là một vị Bồ Tát Phật từ Phương Nam giáng trần để làm vua nước Bắc, nên khi lên làm vua, Khang Hy liền cho người đi tìm ở phía Nam nơi nào có liên quan đến hai chữ Quận He. Khi người báo về là ở phía Nam có một ông Quận He ngày xưa rất độc ác, bỗng dưng trở thành người tử tế biết yêu thương giúp đỡ mọi người. Thế là Khang Hy liền cấp một số tiền vàng lớn, yêu cầu những người này quay trở lại để xây một ngôi đền thờ tưởng niệm Quận He. Ông cho rằng đấy là nơi phát tích ra nguồn gốc của ông, những mong ngôi đền này sẽ phù hộ độ trì cho những thế hệ con cháu mai sau. Quả nhiên, các đời con cháu sau của vua Khang Hy đều là những vị vua tốt và có công với đất nước Trung Hoa.

Người ta nói rằng, đây là câu chuyện có thật ở vùng ngã ba sông Đồng Nai và ngôi chùa ấy vẫn còn cho đến ngày nay. Đấy là ngôi chùa duy nhất mà người Trung Quốc xây để thờ người Việt Nam. Tôi tin chắc rằng không ai muốn phải xuống địa ngục cả. Ai cũng muốn làm người tốt để không phải xuống địa ngục để sau này biết đâu nếu không được làm vua thì cũng được làm một người giàu có sung sướng và hạnh phúc.

Cầu chúc cho tất cả các bạn nghe được câu chuyện này đều gặp được những điều may mắn những điều lành điều thiện và được có nhiều cơ hội yêu thương giúp đỡ mọi người chúc các bạn vạn sự tốt lành.

Thân ái và trân trọng kính chào !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *