Vốn từ bé không được ai kèm cặp, giáo dục. Bạn bè phần lớn là những đứa đầu đừng só chợ. Người tử tế cha mẹ có cho chúng nó chơi với tôi đâu. Vì thế những điều tử tế, tốt lành còn chẳng tin, tin gì vào chuyện ma quỷ, Thần, Phật hay bất cứ điều gì sau sự sống. Nhưng duyên nợ thế nào mà mồ mả các cụ, ông bà, thất lạc do chiến tranh năm 1991 khi tìm lại được, tôi đều bỏ tiền xây dựng sửa sang. Cha tôi ngay khi còn sống cũng chẳng quan tâm đến chuyện mồ mả, tổ tiên, ông là nhà khoa học lớn của đất nước nên “chết là hết”. Con ruột mà cũng chẳng bao giờ quan tâm để ý. Tôi là một đứa con vô thừa nhận. Anh và em tôi đều được chia tài sản là nhà và tiền. Riêng tôi không có gì dù chỉ là một lời: Cha yêu con hay cha là cha của con.
Năm 1999 Bác trai không vợ không con thọ 84 tuổi, một mình tôi lo tang lễ, mồ mả rất chu đáo. 2003 Cha tôi cũng mất, ông thọ 84 tuổi. Đến năm 2005 Gì ghẻ cũng mất nốt. Tôi đứng ra lo liệu hết mặc dù khi còn sống 2 người này dù chỉ tí ti cũng không bao giờ quan tâm để ý đến thằng du đãng. Mặc, tôi lo chu toàn mà chẳng quan tâm, mình làm thế để làm gì.
Cuối năm 2005, bạn nhờ chở đi đến nhà cô đồng tên Mùi Chỗ Sặt, Hải Dương xem gọi hồn. Nơi này tụ tập rất đông người thành kính chờ đợi. Tôi ngồi ngoài buôn chuyện với mấy bà hàng nước và mấy anh lái xe chở sếp bà đi xem bói. Bỗng nhiên mọi người gọi toáng lên:
– Ai tên là Hùng rồi đọc đủ cả họ tên.
Đến khi đọc cả họ tên cha tôi là người đang nhập hồn vào bà đồng thì tôi mới vào hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Thì ra là Cha, ông muốn gặp và nói chuyện với tôi. Lúc đầu tôi không tin nhưng qua cử chỉ, điệu bộ, cách nói chuyện, hành văn kể cả cách cầm điếu thuốc hút thì tôi tin có thể là thật. Vì không có ý định nên tôi chỉ được nói chuyện khoảng 15 phút.
Nửa tin nửa ngờ, hôm sau tôi sắm sửa đủ đồ lễ đến từ sớm khấn khứa đàng hoàng. Đến 7h cô đồng bắt đầu vào việc thì một giọng gái trẻ chào và nói chuyện với tôi. Cô giới thiệu và nói ở ngay sau nhà tôi. Cô này thì tôi biết vì mấy lần mơ thấy cô ấy về xin quần áo, bánh kẹo… lần nào tôi cũng nhờ người cúng lễ hóa cho cô ấy đầy đủ. Cô bị chết đuối ở một cái ao sau nhà từ khỏang hơn 70 năm trước. Cô cám ơn và nói yêu tôi đã nhiều năm, vợ chồng lủng củng là do cô cố tình phá vì cô ghen. Cô muốn tôi mau sang thế giới bên kia cùng cô. Mọi người hoảng sợ nói tôi phải xin cô ấy, tôi chỉ cười.
Đến lượt cha tôi lên. Do được chuẩn bị từ trước nên tôi hỏi rất nhiều, chủ yếu về thế giới bên kia thế nào. Ông kể rất chi tiết và có tình có lý mọi chuyện Từ chuyện ông không tin vào thế giới tâm linh nên giờ ông rất ân hận vì không chu đáo hương khói cho ông bà, tổ tiên. Với 3 bằng đại học tốt nghiệp trước năm 1954 nên cách nói của người có đẳng cấp từ thời pháp thuộc hoàn toàn khác. Khi tôi hỏi tương lai của tôi thế nào.
Ông trả lời: Việc đó con phải hỏi các vị Tiên, Thánh, cha là người bình thường làm sao biết được?
Khi tôi hỏi cha có độ cho con được không?
Ông trả lời: Khi còn sống còn không độ cho con được, là linh hồn sao độ được.
CHUẨN – Các vong khác lên thì nói phét tung giời.
Người có học nói khác. Ông nói chuyện ví dụ cụ thể những người là họ hàng hoặc hàng xóm mà tôi biết. Khi họ sống thất đức thế nào bây giờ ra sao. Cụ thể là đám ma thì rất đông các vong đến xem nhưng khi kết thúc thì bơ vơ. Các cụ tổ tiên cũng không đến nhận con cháu, bạn bè cũng cũng xa lánh hoàn toàn vì xấu hổ. Có quan rất to, oai phong lẫm liệt nhưng giờ chẳng có ai bên mình. Nói chung là bị hắt hủi toàn phần. Có người lúc trước tụ tập bè cánh làm những điều xấu thì xuống đây cũng vậy. Được một thời gian, khi đã quen biết, cũng suốt ngày tụ tập bàn mưu tính kế trả thù người này hại người kia nhưng hình như không làm được gì mấy, họ lại càng thù tức, căm hận.
Đến một nơi xa lạ mà mọi người coi như con hủi, chẳng ai dám lại gần, đau khổ cô đơn vô ngần. Có người, con cái chẳng thắp hương nên ngày rằm, mùng 1, lễ tết không biết đi đâu về đâu. Vào chùa, vào đền chẳng ai cho vào thậm chí còn bị hắt hủi từ xa. Đám chết đường chết chợ, chết tai nạn thì tụ tập thành đám đông hợp lực cùng làm cho các lái xe sao lãng, mất tập trung gây thêm người chết để có đông đồng bọn cho vui nên vì sao người ta gọi là dớp chỗ này chỗ kia hay bị tai nạn là vậy.
Ông nói: 84 năm học hành, làm việc, phấn đấu, lấy vợ, sinh con, sinh cháu biết bao công việc nên thời gian trôi qua rất nhanh. Ở bên này không việc làm cũng không thể sinh con sinh cháu, không có ai hương khói thờ phụng mà chỉ lang thang vật vờ đây đó làm ma đói ma khát… thời gian dài như vô tận. Vậy mà có người 7 – 800 năm đến cả ngàn năm vẫn còn vật vờ ở thế giới đó. Ước vọng lớn nhất là được tái sinh lại làm người. Nhưng có người không chờ đợi được nhập vào chó, vào lợn, có khi là con chim, con thú vô cùng khổ sở. Vợ chồng con cái cũng là duyên là nợ. Nếu là nợ thì sang thế giới bên này coi như đã thanh toán xong, chẳng quen biết gì nhau nữa. Là duyên mà khi sống không ra gì đến đây cũng đứt đoạn.
Ông nói: Cũng may khi sống cũng hiền lành, giúp đỡ nhiều người nên được nhiều người đón rước, giúp đỡ, hướng dẫn mọi việc. Với tổ tiên thì nhờ con chăm lo mồ mả, hương khói nên các cụ cũng tha thứ và cho về tụ hội ở nhà thờ tổ các ngày lễ. Trong khi có người cũng là ruột thịt trong dòng họ, sống không có nhân đức, sang đây không ai cho lại gần chứ đừng nói về nhà thờ tổ thụ lộc.
Tôi hỏi vì sao ông không đến các cõi trên.
Ông trả lời: Không đơn giản vậy, các cõi đó đâu phải ai cũng đến được. Nhiều người tưởng mình đã là tử tế, tưởng mình làm điều thiện, điều phúc thế là đã thừa nhưng mọi mánh khóe, thủ đoạn nghĩ rằng che giấu được, sang bên này đều bị phơi bày ra hết. Thầy tu, thầy cúng làm ma đói ma khát bên này nhiều lắm. Ông ước, giá mà lúc còn sống, ông biết hết các điều này thì chắc giờ này khá hơn. Mà biết đâu có khi được quay lại làm người rồi cũng nên.
Cuộc nói chuyện kéo dài 2h. Do tôi vốn hương khói, mồ mả cẩn thận không tiếc tiền (Vì lúc đó cũng khá giả) nhưng chẳng bao giờ tin. Tôi hỏi rất cặn kẽ mọi việc, từ cách sắp đặt ban thờ đến hóa vàng mã, quần áo… Việc nữa là cách nói chuyện của ông rất rõ ràng dễ hiểu, giải thích chi tiết cặn kẽ mọi việc nên mọi người đều muốn nghe, muốn tìm hiểu về cái thế giới đó. Không ít người đang chờ đến lượt mình cũng hỏi thêm vào để làm rõ nghĩa hơn các việc ở bên đấy. Các vong về bên đó vẫn mang nguyên tính cách khi còn sống, đòi hỏi, mong muốn đủ thứ con cháu người thân dâng cúng. Mang theo thù ghét, tức tối, căm hận khi còn sống, tìm mọi cách để trả thù, rửa hận. Người lúc sống, hiền lành tử tế thì về bên này cũng vậy. Yêu thương vì có biết bao người giúp đỡ trả ơn, con cháu dâng cúng đầy đủ nên không thấy tủi hổ. Họ thường bình an, chờ đợi được vào chùa, vào đền, được quay trở lại làm người lại bắt đầu từ đứa bé lọt lòng để tu sửa dần qua từng kiếp được lên làm người.
Tóm lại, thế giới tương lai của chúng ta rõ ràng, sòng phẳng, không có cách nào để che đậy, giấu diếm nó. Không có cách nào sám hối, ân hận, chuộc lỗi, sửa sai khi ta đã về bên đó, chỉ có thể làm khi còn sống.
Cha đã đi rồi nhưng tôi vẫn ở lại thêm 2 ngày nữa để nghe các vong khác lên nói gì với gia đình nhà họ. Xem xét ngẫm nghĩ các câu chuyện có đáng tin không khi hỏi lại người thân của họ. Hài hước nhất là bố đẻ của một chị người Hải Phòng lên nói với con: Mày không vào Sài Gòn ngay đi, chồng mày đang ở số nhà…, phố…, phường…, quận (rất cụ thể). Nó có nhân tình tên… và đã có con trai 4 tuổi với cái con ở đó đấy. Nó nói với mày đi công tác Quảng Ninh nhưng ra khỏi nhà là nó đến sân bay Cát Bi bay thẳng vào SG. Thế là bỗng dưng chị ta gào thét chửi bới, đập phá, ném lung tung đồ đạc ầm cả cái điện thờ ấy lên làm như chính điện thờ đó gây ra chuyện chồng chị phản bội.
Có lẽ duyên đã khởi, từ đây tôi bắt đầu tin tưởng và tìm hiểu về thế gới tâm linh. NÓ CÓ THẬT.
Lão Nhà Quê – Vi Diệu Nam Dược