Bà nghe đây, Bà và nó đều là dâu con của dòng họ nhà tôi. Bà và nó, được dòng họ nhà tôi cưới về. Để có trách nhiệm sinh con, đẻ cháu, duy trì nòi giống, cho dòng họ nhà tôi.
Sau khi thành mẹ, thành bà, thành cụ, thành kỵ … thì chính bà và con nó, cai quản, dậy bảo cái lũ con cháu, dòng họ nhà tôi.
Từ người dưng nước lã, bà và con dâu thành cụ, cụ tổ …
Cùng là dâu cả. Tại sao không biết yêu thương nhau, bảo ban nhau. Suốt ngày chành chọe, bắt ne, bắt nét nó.
Mồm lúc nào cũng xoen xoét; theo Phật, lòng dạ từ bi, hỉ xả, yêu thương mọi người, như đối sử với bồ tát phật. Cay nghiệt với con dâu, nghiệp cũ không trả được, lại chồng chất thêm nghiệp nặng, cho kiếp sau.
Nếu mẹ tôi đối xử với bà tử tế, thì tại sao, bà không đối xử với con dâu, bà tử tế. Hay bà muốn thể hiện ta đây mẹ chồng mà bắt chấp tai ương nghiệp chướng sẽ đổ lên đầu.
Mà tôi nói cho bà biết; Chẳng chờ đến kiếp sau đâu. Ngay kiếp này, khi bà ốm đau, già nua, bệnh tật. Đừng mong con cháu chăm sóc hầu hạ. Vì bà đối xử với mẹ nó (cháu nội), với vợ nó (con trai bà), với chính nó, có tử tế gì đâu.
Đừng để dâu, con nó coi thường
Các con các cháu bây giờ; Có nhiều điều kiện, học hành tử tế, thông minh, hiểu biết, trí tuệ, gấp nhiều lần, tôi với bà. Nó học hỏi các nền văn minh Âu, Mỹ hiện đại, giáo dục, dậy dỗ cháu, chắt bà, nên người, sánh vai với các cường quốc năm châu.
Hãy để nó tự hào:
– Mẹ chồng kính yêu của con !
Hết chuyện Lão tự bịa.